Nhan Bích Thanh có chút gầy yếu và Vưu Hán cao hai mét cơ bắp cuồn cuồn, hai bên chênh lệch rất rõ ràng.

Nhưng nắm đấm của Vưu Hán lại bị cái tay kia nắm lấy, căn bản không thể nào rút ra.

"Một người sức lớn có thể đánh bại mười người biết võ, mày rất khó đối phó, nhưng nếu so về sức mạnh thì tao mạnh hơn!"

Chân Nhan Bích Thanh lóe lên số liệu xanh biếc giống như được phủ một lớp màng kim loại xanh biếc, hắn nhảy lên rối đá vào cổ Vưu Hán.

Một cước này nếu đá trúng thì Vưu Hán căn bản sẽ mất đi sức chiến đấu, chênh lệch cấp bậc của hai người thật sự quá lớn.

Trước khi thăng cấp, Vưu Hán dốc hết sức có lẽ có thể đánh được hai chiêu với Nhan Bích Thanh, nhưng bây giờ thì căn bản không phải là đối thủ!

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, cơ thể Nhan Bích Thanh đột nhiên biến thành một bóng dáng màu xanh đậm.

Mờ ảo, lộn xộn, chỉ có thể nhìn ra đó là một hình người màu xanh đậm mà thôi, Nhan Bích Thanh đã tiến vào không gian ảo!

Ngay sau đó một viên đạn màu đỏ nóng rực xuyên qua cơ thể Nhan Bích Thanh rồi ghim vào mặt tường ở phía sau, phát ra tiếng nổ kịch liệt, cả căn phòng đều bị nhiệt độ cao và bụi mù phủ kín.

Viên đạn này làm tình huống trở nên phức tạp.

Mà cái chân đá về phía Vưu Hán cũng trực tiếp xuyên qua cổ, không tạo thành tổn thương.

Nhân cơ hội này, Vưu Hán thoát ra khỏi sự khống chế của Nhan Bích Thanh, lấy tay làm sống dao chuẩn xác đánh ngất Tôn Uy, sau đó kéo hắn ra khỏi trung tâm cuộc chiến.

Lúc này, lại một tiếng nổ điếc tai truyền tới, là tiếng Ôn Văn nổ súng.

Trên nóc tòa nhà bên cạnh, Ôn Văn tiếc nuối lắc đầu, uy lực của Chước Hổ tuy mạnh thật nhưng động tĩnh lại quá lớn, muốn bắn trúng thật sự không dễ.

Nếu như bắn trúng thì có thể làm Nhan Bích Thanh suy yếu một chút.

Cơ thể Nhan Bích Thanh dần dần ngưng tụ thành thực, liếc nhìn Ôn Văn và Vưu Hán, biểu cảm có chút biến đổi.

Dùng nơi này làm tâm điểm, dân chúng trong vòng 500m xung quanh đã bị sơ tán, nơi này sẽ trở thành chiến trường của người siêu năng.

Hơn nữa không chỉ có Ôn Văn và Vưu Hán, tất cả người siêu năng có năng lực chiến đấu của Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Phù Dung Hà đều có mặt!

Vây bắt một thợ săn đã mất khống chế, hiệp hội Phù Dung Hà nhất định phải dốc hết toàn lực ứng phó.

"Xem ra bọn mày đến có chuẩn bị, tao đã quá sơ ý rồi, bằng không bọn mày cũng không tìm được tao."

Nhan Bích Thanh thực bình tĩnh nói, tựa hồ không hề hốt hoảng.

"Cho dù mày không sơ ý, bọn tao cũng sẽ tìm tới tận cửa thôi!"

Lâm Triết Viễn đẩy cửa, từ một phòng khác bước tới, mỗi bước đi đều có một lượng lớn huyết quản như dây thần kinh từ cơ thể anh lan ra.

Nhan Bích Thanh cảnh giác nhìn đám huyết quản kia, người siêu năng bình thường hắn không quan tâm, nhưng Lâm Triết Viễn thì cần phải cẩn thận ứng phó.

Những huyết quản như dây thần kinh kia ngọ nguậy như lũ rắn, sau khi chuẩn bị xong thì từ đủ góc độ công kích Nhan Bích Thanh, tất cả mọi thứ trên đường đi của nó đều bị chọt thủng!

Nhan Bích Thanh hừ nhẹ một tiếng, đôi tay mang găng kim loại vung nhanh tới mức chỉ còn lại tàn ảnh, ngăn chặn lại toàn bộ dây thần kinh.

Sau khi tăng thuộc tính của mắt, Nhan Bích Thanh có thể nhìn rõ công kích của Lâm Triết Viễn.

Nhưng mặc dù vậy thì hắn cũng không ngừng lui về sau, kiểu chiến đấu này quá bất lợi cho hắn.

Lúc thối lui tới sát cánh cửa sổ đã bị Ôn Văn bắn nát, Nhan Bích Thanh trực tiếp nhảy xuống, tiếp tục chiến đấu chính là muốn chết, vì thế hắn phải nghĩ cách trốn đi.

Nhưng còn chưa rơi xuống đất thì một đôi mắt giống như đang phun ra lửa lọt vào tầm mắt hắn, tiếp đó, ngọn lửa nóng rực ngưng tụ lại thành một con rồng thật dài bổ nhào về phía Nhan Bích Thanh.

Nếu hắn rơi xuống đất thì nhất định sẽ bị ngọn lửa này công kích!

Cho dù hắn hoán đổi thuộc tính nào thì cơ thể vẫn sẽ bị ngọn lửa tổn thương.

Nhan Bích Thanh chuyển hết toàn bộ thuộc tính vào tay mình, sau đó vung một quyền xuống dưới, cả người nương theo sức giật dời sang hướng khác, tránh được ngọn lửa kia.

Nhưng ngọn lửa được Cung Bảo Đinh điều khiển giống như bóng với hình mà bám sát Nhan Bích Thanh, Nhan Bích Thanh cắn răng, trực tiếp nhảy lên mái nhà.

Vừa nhảy lên thì một viên đạn nóng rực bay tới, Ôn Văn đã chờ ở đây tới sắp hết chịu nổi rồi.

Hai tay Ôn Văn cầm súng, bắn đầu nả đạn liên tục, loại đạn sử dụng đương nhiên là đạn săn ma, anh không xa xỉ tới mức dùng đạn đặc biệt.

Uy lực của đạn đương nhiên không thể khinh thường, nhưng động tác của Nhan Bích Thanh đặc biệt quỷ dị, Ôn Văn muốn bắn trúng là rất khó khăn, liên tục hơn mười phát nhưng không có phát nào bắn trúng!

"Loại kẻ địch toàn năng đúng là phiền!"

Ôn Văn đút súng vào bao, sau đó cơ thể hơi hạ thấp, hai tay trái phải cầm dao găm.

Từ sau khi Đào Thanh Thanh thăng cấp, anh vẫn chưa chân chính dốc hết toàn lực, hiện giờ anh muốn thử một chút xem thế nào!

Chân đạp lên nóc nhà, dùng sức giẫm một phát làm phát ra một tiếng lớn, sau đó tốc độ của Ôn Văn tăng lên như bão tố!

Cho dù là Đào Thanh Thanh từ phòng giam xuất trận cũng không thể nào đuổi kịp tốc độ của Ôn Văn, nơi anh xẹt qua thậm chí còn kéo theo một luồng gió mạnh, tốc độ nhanh tới mức mắt thường căn bản không thể nào thấy rõ.

Chỉ trong nháy mắt Ôn Văn đã xuất hiện trên đỉnh đầu Nhan Bích Thanh, một lưỡi dao găm chém xuống, cả hai con dao này đều có năng lực đặc biệt, cho dù Nhan Bích Thanh tương đương với quái vật cấp tai nạn cũng không có cách nào chiếm ưu thế.

Nhan Bích Thanh hừ nhẹ một tiếng, tốc độ một lần nữa nhanh hơn, nhanh tới mức không hợp với lẽ thường, hai người hóa thành hai bóng dáng mơ hồ cấp tốc va chạm trên máu nhà.

"Tốc độ tạo thành sức nặng, nhưng tốc độ của tao nhanh hơn mày!"

Nhan Bích Thanh giẫm lên chân Ôn Văn, thoáng cái đã đẩy Ôn Văn ra ngoài, trong tình huống tốc độ cao này, Ôn Văn bị đẩy ra xa mười mấy mét, đụng bể một cây cột xi măng mới ngừng lại được.

Nhan Bích Thanh rốt cuộc cũng đã là cấp tai nạn, có năng lực như bug, chỉ cần muốn thì hắn sẽ có được tốc độ vượt xa Ôn Văn!

Xét về phương diện đánh sáp lá cà thì Nhan Bích Thanh có thể xem là toàn năng, vì thế Đinh Minh Quang mới nói là Ôn Văn không thể đánh bại Nhan Bích Thanh.

Ôn Văn còn chưa nôn sạch ngụm máu, Nhan Bích Thanh đã tiến tới trước người Ôn Văn, vung tay đâm dao vào ngực Ôn Văn.

Cho dù là thể chất vampire, bị đâm xuyên trái tim thì chắc chắn cũng phải chết!

Ôn Văn cắn răng búng tay một cái, sau đó trừng mắt thả ra một đòn công kích tinh thần, Nhan Bích Thanh liền khựng lại động tác!

Đây là lần đầu tiên Ôn Văn thành công sử dụng công kích tinh thần trong thực chiến, mà đối thủ lại còn là người siêu năng cấp tai nạn!

Tức là, nhược điểm của Nhan Bích Thanh là tinh thần!

Nắm lấy cơ hội này, Ôn Văn đâm một dao tới, mục tiêu là tròng mắt Nhan Bích Thanh.

Đối thủ là người siêu năng cấp tai nạn, không thể tính toán theo lẽ thường, nếu muốn dồn vào chỗ chết thì đáng tin nhất là trực tiếp phá hủy não!

Nhưng khi dao găm của Ôn Văn chạm vào mi mắt Nhan Bích Thanh thì hắn cũng tỉnh táo lại, một lần nữa tiến vào không gian ảo, thoát được một dao của Ôn Văn.

Dù sao cũng là người siêu năng cấp tai nạn, Ôn Văn chỉ có thể giữ chân hắn trong một tích tắc mà thôi.

Cơ thể Nhan Bích Thanh lùi nhanh về sau vài mét, mắt túa ra máu tươi, đây là lần đầu tiên hắn bị thương trong trận vây bắt này.

Nhan Bích Thanh chăm chú nhìn Ôn Văn, không chỉ nắm giữ tốc độ cực cao hiếm thấy, còn có năng lực về tinh thần.

Tên thợ săn này nếu còn tiếp tục phát triển thì sẽ rất nguy hiểm!

0.12741 sec| 2406.195 kb